Hóa ra trong điều trị xuất tinh sớm, thuốc không phải là chìa khóa vàng, anh Nguyễn Văn Luân, 28 tuổi ở Quỳnh Phụ, Thái Bình chia sẻ khi nhớ lại khoảng thời gian anh đã cứu mình từ một “kẻ thất bại” trở về với phong độ đỉnh cao như năm nào.

Xem thêm:

Sáu tháng trước, chắc chẳng ai như Luân, thấy vợ chiến tranh lạnh, anh lại đâm vui!
Vui vì ít ra anh sẽ không còn phải cảm thấy phải xấu hổ trước vợ mỗi khi lâm trận. Gần một năm qua, sức anh đuối rõ rệt, cố lắm anh cũng chỉ chiến đấu được chừng khoảng hai, ba phút, rồi thì súng ống rũ cả xuống. Đấy là cố lắm, chứ đa số thì anh được chừng một phút. Có những hôm cao hứng, đôi bên mới chỉ giáp lá cà thì súng đã xả sạch đạn rồi. Cứ nghĩ đến những cái thở dài của vợ sau những phút ái ân ngắn ngủ, Luân thấy mình như một gã đàn ông thất bại – một sự thất bại tồi tệ.
Nhớ chỉ cách đây 3 năm, khi vừa cưới Hằng về, Luân vẫn còn là một gã trai thiện chiến. Nói không ngoa, gần như suốt một năm đầu cho đến trước khi Hằng bầu bí, đêm nào với vợ chồng anh cũng là đêm tân hôn ngọt ngào và bùng nổ. Những lúc này, anh lại dằn vặt nhớ về nụ cười mãn nguyện của vợ trước mỗi khi cả hai chìm vào giấc ngủ hạnh phúc.
Lại nói từ khi bầu bí, Hằng liền “phát lệnh” hạn chế chuyện ấy để tránh tổn thương em bé. Luân cũng nhận thấy mình phải có trách nhiệm lớn lao hơn với gia đình. Anh lao vào công việc một cách say sưa. Làm ngày. Rồi làm tối. Anh dự định sắp tới sẽ mua cho con thứ này, rồi thứ này. Rồi anh muốn sửa sang nhà cửa cho rộng rãi hơn. Anh sẽ tích cóp tiền mua cho vợ một chiếc xe mới để hết cữ vợ đi làm.

Những ngày ăn cơm rất vội.
Những đêm thiêm thiếp ngủ say.
Những phút gần nhau dần thưa vắng.